Chắc hẳn nhắc đến từ đòi nợ thì mn ai cũng nghĩ về tiền hết đúng hong? Giờ là xưa ròi chừ là đến lượt áo quần:)) Chuyện là hồi 9/2023 em đi mua sắm thì tình cờ gặp bạn cùng lớp, thực chất là tụi em không có thân nhau, lỡ gặp rồi nên đi chung. Chuyện sẽ không có gì xảy ra cho đến khi tính tiền. Chị bé đứng bán hàng, chỉ bỏ nhầm áo của em qua túi của bạn kia, sau khi về em mới nhận ra và nhắn "m có giữ áo của t đó không?", nó bảo có. Rồi em cũng kêu là "thứ 2 có gì m mang áo lên cho t với nha". Xong, tới thứ 2 không mang áo lên, nó bảo quên:)) "roài ok mai đem cũng được", xong rồi dút luôn. Không trả em cái áo hơn 1 tuần:))) (quạo thiệt chứ). Cái là em ib nó, bữa thì bảo là "mẹ mang áo đi giặt rồi", bữa thì lại bảo là "t kiếm ko ra cái áo mày ơi", có bữa là nín luôn ko seen ko rep:)) Lên lớp em cũng nói thẳng mấy lần, cũng gật gật đồng ý rồi hôm sau lại chẳng nói gì. Và em mất cái áo:)) thiệt chứ kể ra thấy lý do vô duyên thật sự...mà em ko biết phải làm sao nữa luôn á? Nếu là mn kiểu gặp tình huống z thì làm ntn?
Chuyện số 2: Em và bạn này cũng không thân, chỉ nói chuyện xã giao bth bởi vì chung câu lạc bộ nên là việc tương tác là hiển nhiên nha. Bữa đó là tụi em đi diễn cách 3 tuần rồi, em cho nó mượn đôi tất:)) ??♀️ Đi từ sáng tới tối khuya sang ngày hôm sau em mới nhận ra đôi tất bị bỏ quên của mình:)) Em cũng nhắn tin bảo nó khi nào tiện m sang lớp đưa t nháa, nó react cái tin của elm:) (thả tym ?), mà e nhắn đúng 1 lần nha. 2 tuần sau, vẫn chưa thấy đôi tất đâu hết (haiz thấy mệt mệt r). Em nhắn lần 2: "ê hình như là m quên đúng ko? ? Nhớ đem t đôi tất". Nó vẫn react tin nhắn ? xịt keo cứng ngắc. Từ đó, em mất đôi tất tiếp ??
Giờ tính sao mn? Làm sao để em có thể lấy lại đây? Mn nghĩ ntn về chuyện này ạ? Em sẽ lắng nghe, dù lời khen hay lời chê vẫn hơn là không có lời nào ?.
P/s: Nói thiệt chứ, em không hiểu bây giờ mn suy nghĩ như thế nào nha. Nhưng mà áo quần, hay là tất gì đi chăng nữa, cho mượn thì phải trả chứ? Đâu phải là những món đó có vẻ nhỏ nhưng đâu có nghĩa là lấy zề luôn z được? Hoặc là ví dụ muốn xin món đó thì nói thẳng là xin? Chẳng nói, chẳng rằng, im re re, rồi biện hộ đủ lý do....? Đọc xong câu chuyện chắc có vài người nghĩ em keo, nhưng mà những món đó đều từ tiền mà ra dù ít hay nhiều, chúng đều có giá trị. Nên là mất đi em rất tiếc ấy ?
Link nội dung: https://hnou.edu.vn/quao-thiet-chu-a7752.html