Tớ tình nguyện cho hội bảo vệ động vật SPCA nên đã nuôi dưỡng vài con mèo rồi - mèo nhút nhát, mèo bị tổn thương từ những vụ nhốt giữ động vật, vân vân. Khi thấy chúng dần cởi mở và thấy chúng thoải mái như thể đó là ngôi nhà mới của chúng, tớ thường khá buồn vì cái sự "phản bội" mà tớ không tránh khỏi khi phải đưa chúng trở lại để người nhận nuôi đón chúng về.
Hai con mèo gần đây nhất tớ nuôi, một con ở với tớ 6 tháng và rất dễ thương; nó làm quen với tớ trong vòng chưa đầy 30 phút. Khi tớ cuối cùng phải cho nó vào chuồng để đưa đi, nó khóc. Tớ không nói là nó kêu meo meo dài hay gào thét đâu - mà nghe như tiếng người khóc thật sự ấy. Mẹ tớ bảo tớ phóng đại (bà ấy là kiểu người nghĩ động vật không có linh hồn ấy lol) và khi tớ gửi bà ấy đoạn ghi âm thì bà ấy sốc và bảo "Cái quái gì thế!? Con mèo này đang khóc thật kìa!" Thành thật mà nói, đó là âm thanh đau lòng nhất tớ từng nghe, và nó khóc suốt cả quãng đường.
Rồi con mèo tiếp theo tớ nuôi (4 tháng) là con mèo nói nhiều nhất tớ từng gặp. Có vẻ hơi điên rồ nhưng mà tớ gần như chắc chắn nó có thể nói chuyện - nó có cả một loạt tiếng kêu meo meo khác nhau. Có tiếng khác nhau khi nó muốn cậu nhặt cái gì đó lên, khi nó muốn cậu mở cửa, khi nó muốn cậu ngừng vuốt ve, khi nó hào hứng khi thấy cậu, khi nó đói, khi nó buồn chán, vân vân. Nhưng khi tớ cho nó vào chuồng, nó im lặng hẳn. Tức là không một tiếng động nào cả. Nó thậm chí còn không nhìn tớ. Đây không chỉ là con mèo nói nhiều nhất tớ từng gặp, mà còn là con mèo dễ thương nhất (gần như khó chịu luôn ấy lol) - nên sự thay đổi đột ngột đó rất kỳ lạ và rất tàn nhẫn. Và bằng cách nào đó, còn tệ hơn cả tiếng khóc.
Tớ nhận thấy rằng thông tin & lời khuyên liên quan đến việc chia tay những con vật nuôi dưỡng đều hướng đến chúng ta vì nó rất xúc động khi phải nói lời tạm biệt. Nhưng so với con mèo không biết chuyện gì đang xảy ra, đôi khi tớ tự hỏi/lo lắng liệu có hơi tàn nhẫn không khi chiếm được lòng tin của chúng, khiến chúng cảm thấy an toàn rồi một ngày nào đó lại nhốt chúng vào chuồng, bỏ chúng ở một nơi lạ lẫm và biến mất, không bao giờ được gặp lại nữa. Con mèo nói nhiều mà tớ nhắc đến trước đây vẫn nhận ra tớ ngay cả sau khi tớ đã đi vắng 6 tuần (và nó rất vui khi gặp lại tớ) nên tớ cho rằng chúng vẫn nhớ cậu - ít nhất là một thời gian - khi chúng được nhận nuôi, và cứ tự hỏi cậu ở đâu và tại sao cậu lại bỏ đi.
Hoặc có thể chúng không nhớ lol. Tớ không biết liệu tớ có đang gán ghép cảm xúc của con người lên mèo không, vì chắc chắn là khi chúng đến được ngôi nhà mãi mãi của chúng và nhận ra có thức ăn ở đó, chúng sẽ kiểu "con nuôi nào cơ??". Nhưng điều này cứ thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu tớ nên tớ tò mò muốn biết mọi người nghĩ gì.
Link nội dung: https://hnou.edu.vn/anh-meo-tha-tim-a14382.html