bài viết này mình đoán sẽ khó viết và khó đọc hơn bình thường. rằng đó là những người giúp mình làm điều đó có một sức mạnh khá kì lạ, mình không cảm thấy bị phán xét, mà giống như một cái gõ đầu để biết điều phải cúi xuống, rồi thực sự nhìn lên mới thấy mình ngốc nghếch như thế nào.
mình xấu hổ, tất nhiên, vì cảm thấy bị quê. và xấu hổ hơn nữa là bản thân luôn nhận mình thích học, nhưng lắm khi lại thiếu tinh thần học hỏi. cúi đầu xuống, hay thấy mình ngốc nghếch không phải là hạ thấp bản thân, mà hẵng còn biết bản thân có nhiều điều để học thêm lắm, đặc biệt là những bài học phải học đi học lại, đến lúc nhận ra lại thấy chẳng bao giờ thừa.
cuộc sống sẽ không bao giờ ngừng cho mình những bài học để “lên lớp”. bởi vì lớp lang trong đầu óc chúng ta, có bao giờ giữ y nguyên mà không bao giờ thay đổi đâu.
ngày trước thì mình nghĩ khiêm tốn là “nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống thì chẳng ai bằng mình”. nhưng đó là khiêm tốn hơi đểu, kiểu humble brag ấy. tại mình thấy cứ so sánh bản thân với một ai khác, trong một hệ quy chiếu giá trị không đồng đều, thực chất là vô nghĩa. nên giờ mình nghĩ đơn giản hơn, rằng mình giống như một hình tròn-méo. kiểu, không ngừng học để cải thiện bản thân, nhưng cũng toàn vẹn với tất cả những gì mình là. kiểu, cũng phải biết sai, để biết thế nào là đúng. kiểu, cũng phải có chỗ lõm-lồi, để biết đâu là điểm mạnh của mình. không thì như quả sầu riêng, đâu cũng là mũi nhọn :d. khiêm tốn giống như một bước lùi, để thấy mình có khoảng trời để học nhảy thêm bao xa nữa.
vạn sự bất toàn ấy, là mình phải hoàn toàn thành thật với bản thân.
vẫn có những giai đoạn mình dựng cả bức tường thành đừng có bố con thằng nào bước vào. mình vẫn sẵn sàng nã đại bác để đuổi loài người đi, vì sợ. sợ nếu mình là-mình, thì người ta lợi dụng điểm yếu để đâm mình nhiều nhát.
mình từng sống với một trái tim được “đặt lên bàn” như vậy đó. thật thà đến mức ngốc nghếch. cũng từng bị quật cho vài cái thật. cũng từng vì vậy mà cho nghỉ hết cho khỏe. tao lấy lại tim giấu dưới ngăn bàn, khóa lại và giấu thật kĩ cái chìa.
và cũng với những lúc khó khăn nhất, những ai đã nhận tim của mình, họ đều ôm ấp lại với trái tim của họ. có câu này nghe hơi sến “điều gì từ trái tim, thì sẽ đến trái tim”, chẳng sai tí nào. bạn bảo, bạn nể mình vì sẵn sàng ngồi xuống với những cuộc hội thoại khó. bạn bảo, bạn nể mình vì sẵn sàng lột sạch những cái vỏ để mình được nhìn nhau như mình-là, kể cả khi công đoạn lột trở nên thật gớm ghiếc và đau xót. thời đại nào rồi mà bất cần vẫn còn ngầu. không, quan tâm, hết sức thật lòng, nhiệt huyết, mong manh (vulnerable) và dịu dàng với câu chuyện của chính mình và của người khác, mới là ngầu. mình thế nào, thể hiện ra thế ấy, để cho phép người khác cảm thấy an toàn được là chính họ, mới là ngầu.
mình có cái để sợ, ấy là lúc mình có bước để trở nên dũng cảm.
những nỗ lực khiêm tốn - thật thà - dũng cảm như cái kiềng ba chân vậy đó. cuộc sống cho mình những thử thách, thì việc của mình là làm gì với nó. mình có 80% quyền quyết định kết cuộc cho bản thân, từ chính mình, dựa vào chính mình. và ba phẩm chất này không có đến lần lượt cái nào trước cái nào sau, mà là ở mình chọn. tiến lên và đi tiếp, là tiếp tục hành trình của mình với những bài học mình đã-được-học.
chọn cho mình một lăng kính để đi tiếp:
. nhìn qua lăng kính khiêm tốn, mình nhìn thấy gì?
. nhìn qua lăng kính thật thà, mình đang có gì?
. nhìn qua lăng kính dũng cảm, mình có thể làm gì?